Select Menu

Slider

Label

teaser

Được tạo bởi Blogger.

river

Labels

Lưu trữ Blog

Travel

Performance

Cute

My Place

Slider

Racing

Videos

» »Unlabelled » Tạm biệt Peter Pan...!
«
Next
Bài đăng Mới hơn
»
Previous
Bài đăng Cũ hơn


Có lẽ sự mệt mỏi vì thiếu ngủ hiện rõ trên mặt tôi, đặc biệt là đôi mắt, nên sáng nay vừa đến lớp Duy đã hỏi ngay.



Trông như Kiều đêm qua không ngủ ?



Có ngủ. Khoảng ba tiếng, trước khi bị chuông báo thức lôi cổ dậy – Tôi đính chính




- Cho Kiều mượn tập bài tập Hóa đi, sao chép tí. Duy biết rồi đấy, Hóa và Kiều ghét nhau cay đắng.




Duy ném tập cho tôi.




Vậy là công bằng rồi. Nhưng Kiều thức không phải để làm bài tập hử?




Có làm. Những môn không phải là Hóa – Tôi đính chính lần hai




- Chỉ là sau đấy Kiều thức xem mấy cái DVD của Robert Downey Iron man phần một và hai này, cả Sherlock Holmes nữa.




Vừa nge đến “Sherlock Holmes”, Duy khẽ nhăn mặt. Đối với một người đọc truyện về chàng thám tử lừng danh này khi còn nhỏ, dành một niềm ngưỡng mộ gần như là sùng bái dành cho thì có lẽ một bỗ phim mô tả Sherlock Holmes hơi điên một chút, hơi quái một chút, hơi kiêu ngạo một chút là không thể chấp nhận được. Lại còn bác sĩ Watson điển trai, đánh nhau ầm ầm nữa chứ.




Nếu xem, Duy sẽ thấy nó là một bộ phim rất thú vị. Duy nhún vai, hất hàm bảo tôi chép bài cho nhanh lên. Thế nghĩa là cậu ấy không muốn tranh luận gì thêm nữa. Dù vẫn còn ấm ức, tôi mặc xác cậu ấy mà nhanh tay chép công thức vào tập. Trời, chúng cứ như thần chú ấy.




À, Kiều đã làm xong hồ sơ thi Đại học chưa? Tôi im lặng. Không phải vì giận dỗi.




Sao thế? Sao không trả lời Duy?




Vì không thích nói chuyện với quý ngài có thành kiến với Robert Downey. Duy cốc đầu tôi. Đau.




Hầu hết các bạn cùng lớp đã hoàn thành hồ sơ thi Đại học, hoặc ít nhất cũng đã biết mình sẽ chọn trường nào. Chỉ có tôi là vẫn chưa điển bất cứ thông tin nào cả. Hạn nộp hồ sơ mỗi lúc mộtngắn lại. Có cãm giác như mọi thứ đang chuyển động thật nhanh, chỉ mình tôi vẫn bất động. Quan trọng nhất trong sâu thẳm, tôi biết mình không muốn di chuyển. Tôi chỉ muốn đứng đó mãi mãi thôi.




Mười tám tuổi, tôi thấy mình như tụt lại. Vẫn là một con nhóc, mê ăn, mê ngủ, mê chơi, vẫn hồn nhiên mơ tưởng tới những anh chàng đẹp trai trên tivi. Làm thế nào để đột nhiên tôi có đủ khôn ngoan để quyết định một việc hệ trọng về tương lai của mình?




Có cảm giác như chưa kịp chuẩn bị gì, tôi đã bị cuốn khỏi thế giới an toàn vốn có, đẩy ra chơ vơ giữa một ngã rẽ mà mọi con đưởng đều phủ trog sương mù.




Ngày hôm sau, Kiều anh đến tìm tôi đầu buổi học, khi trống vào tiết đầu tiên còn ăm phút nữa mới đánh. Chúng tôi nói chyện ở đầu cầu thang, giờ này vắng người qua lại vì hầu như tất cả đều yên vị trong lớp mười lăm phút đầu giờ. Không vòn vo gì cả, bạn ấy đi thẳng luôn vào vấn đề. Điều khiến tôi hơi choáng.




Kiều có thể giữ khoảng cách với Duy không?




Tại sao? Chúng tôi là bạn thân mà - Tôi khó chịu.




Kiều thật sự chỉ xem duy là bạn sao?




Kiều Anh hỏi nhưng sắc thái trong giọng rõ ràng không có chút băng khoăng nào. Tôi không biết phải nói gì. Trống báo vào tiết vang lên. Kiều Anh bỏ đi ném lại cho tôi ánh mắt trách móc. Sự thật thì tôi không chỉ xem Duy là bạn thân.




Có lẽ Duy là bí mật lớn nhất suốt thời niên thiếu của tôi.Là mồi tình đầu mong manh mà hầu như mà ai cũng trải qua trong đời. Vì nó khẽ khàng quá nên khó có thể nhận biết. Mối tình đầusẽ không được nói ra. Không phài vì tôi không có can đảm, mà vì chẳng có hi vọng gì cả. Duy đã có bạn gái rồi. Kiều Anh đấy.




Tan học, mặc bạn bè về hết, từ chối cả lúc Duy rủ đu cùng, tôi nán lại lan can tầng ba nhìn ngắm mọi thứ với ý nghĩ sớm thôi, sẽ chẳng bao giờ được gặp lại khung cảnh này nữa. Bầu trời xanh thẳm bình yên như mỗi lúc dang rộng mở trên đầu. Phía dưới là sân trường ánh lên màu vàng của nắng. Những băng ghế đá dưới những tán lá của vườn lan ấy là nơi mà mỗi buổi chiều tôi học rồi ở lại trường ngồi đọc sách để chờ đến giờ học phụ đạo, và hay mơ mộng vớ vẫn, hôm nào ngồi một mình buồn thì tôi điện thoại gọi Duy vào với tôi, hihi!!!. Tôi nhớ mãi buổi chiều hôm ấy, khi chúng tôi dang ngồi thì một cơn gió từ đâu thổi đến làm từng loạt hoa lan khô rụng xuống. Chúng vươn lên cả trên tóc Duy. Tôi phủi chúng xuống, thật tự nhiên, nhưng lại nghe những cảm xúc thật kì lạ ươm mầm đâu đó. Tôi cũng đã cảm nhận một cảm xúc khác ươm mầm ở Duy từ những lần bạn ấy giảng bài cho tôi, mua thức ăn cho tôi hay tặng tôi một chú gấu bông ngày Valentine. Nhưng trước khi tôi kịp lớn để nhận ra cảm xúc ấy là gì thì Duy đã không thuộc về tôi nữa rồi. Tôi đã thấy bạn ấy dịu dàng đi bên Kiều Anh. Tôi đã lớn chậm hơn mọi người một nhịp.




Dù chẳng có lí do gì phài nghe theo yêu cầu của Kiều Anh, tôi vẫn tự dộng giữ khoảng cách với Duy. Nghĩa là tách ra khỏi những cuộc chuyện trò, ăn uống hay về cùng. Duy cứ tưởng tôi bị ốm hay bị làm sao ở đầu óc nhưng tôi bảo chẳng làm sao cả. Tôi ra vẻ bận rộn với bài vở và vật lộn với hồ sơ dự thi Đại học.




Giờ học thể dục, thầy đi vắng nên cho lớp tự quản. Bọn con trai được thể lôi quả bóng chuyền ra chơi. Đột ngột, quả bóng màu cam từ đâu bay đến dập thẳng vào đầu tôi trong khi tôi đang ngồi mơ mộng. Choáng váng.




Ai kêu không chịu nhìn làm gì?




Duy cười, chạy lại chỗ tôi, nhưng nụ cười nhanh chóng tắt ngấm khi thấy mắt tôi ướt.




Khóc à! Đau lắm hay sao?




Cậu ấy đưa tay sờ lên đầu tôi, luồn tay vào tóc xem có sưng hay không.




Tôi gạt ra, gần như gắt lên:




Cậu thôi đi.




Duy ngạt nhiên. Tôi mặt lạnh tanh vào phòng y tế nằm ngĩ. Tôi chẳng bị làm sao cả, chỉ cảm thấy lòng buồn ghê gớm. Không biết Duy có hiểu rẳng “thôi đi” ở đây có nghì là đừng quan tâm tôi kiểu như thế nữa trong khi đã có bạn gái rồi hay không. Ý nghĩ mình nhẽ ra đã có Duy bên cạnh chứ không phải vì quá ngốc nghếch khiến Duy đi mất đã làm tôi khổ sở lắm rồi. Đừng cho tôi hi vọng gì thêm nữa.




Tối hôm ấy, tôi trốn học, nằm ở nhà ôm gối xem phim hoạt hình Peter Pan. Lâu rồi xem lại có cảm xúc khác. Không còn háo hức vui vẻ với những cuộc phiêu lưu đầy bùn đất, cướp biển da đỏ, kho báu….Chỉ thấy một nỗi buồn chẳng rõ lí do mà rất mông lung. Tôi nhìn Peter trên bìa đĩa DVD, thì thầm như truyện trò với một người ban.




Này tại sao bạn lại từ chối trở thành người lớn? Có phải vì thế giới ấy chẳng có gì hay ho không? Đúng không?




Gần hai tuần nữa là hạn cuối nộp hồ sơ thi Đại học. Tôi vẫn chưa điền gì cả ngoài tên mình.




Buổi sáng, tôi đến trường, nhưng đến cổng lại quay xe bỏ đi. Cúp học một ngày cũng chẳng có hại gì. Cũng chẳng biết để làm gì nhưng đôi khi con người ta vậy đấy.




Tôi đến quán trà sữa quen có tên là Thư Giãn, nơi có bàn ghế ngồi bệt xuống sàn kiểu Nhật và nhiều gối để ôm, đọc sách và nhâm nhi nỗi cô đơn một mình.




Ngẩng lên, tôi ngạc nhiên:




Duy làm gì ở đây vậy?




Duy ngồi xuống.




À! Do ai đó cúp học nên Duy phải đi tìm.




Tôi gọi cho Duy một trà sữa dâu tây, nhận dược một cái nhăn mặt từ Duy nên đổi thành khoai môn.




Pudding?




Không. Thế hóa ra Kiều trốn năm tiết ở trường để đến đây đọc cái này hả? Hay không?




Sao Duy tìm được Kiều?




Duy phát hiện Kiều không đến lớp từ tiết một. Vì Kiều chưa bao giờ nghỉ học không có lý do, và cũng biết được Kiều không có ở nhà. Duy cúp học vào tiết hai. Tìm Kiều cũng vất vả đấy, may mà Kiều đến quán quen. Kiều có chuyện gì vậy? Sao không nói với Duy? Hay Kiều học không vào môn Hóa à? Duy có thể kèm mà.




Sự quan tâm và lo lắng trong giọng nói của Duy làm tôi không thể không nói thật ra những gì tôi nghĩ




Tôi nhìn Duy, im lặng, trong vài giây rồi cầm cốc trà sữa lên uống nốt. Chẳng biết phải nói gì. Tự nhiên thấy mình thật vớ vẩn. Người ta sợ ma, sợ quỷ, sợ độ cao, minh lại đi sợ là người lớn.Chúng tôi nời thêm một chút nửa tới lúc Duy nhìn đồng hồ.




Bây giờ là tiết năm rồi về thôi. Xem như tan học.




Khi hai đứa đã thanh toán hóa đơn ở quầy, tôi mới sực nhớ đến Kiều Anh.




Hôm nay Duy không về với Kiều Anh liệu Kiều Anh có giận không?




Tại sao lại giận? – lông mày Duy nhíu lại.




Thì…….bạn gái.




Bạn gái nào?




Chỉ đi chơi một lần với nhau thôi sao là bạn gái được?




Tôi sửng sốt.




Ớ!?




“Ớ”!? cái gì?




Thế Duy và Kiều Anh không…………?. Duy biết đấy.




Không có cái gì hết. Duy nghĩ người mà Duy thích không thích Duy nên Duy đã tự tìm hiểu người khác nhưng không hợp, và vì Duy vẫn còn thích người đó nên chuyện chẳng đi đến đâu cả. Bạn thân kiểu gì lại không biết gì hết vậy?




Duy thích ai rồi?




Duy im sững theo kiểu biết tôi nói hớ rồi. mặt Duy đỏ lên. Tôi được thế tiếp tục dồn Duy.




Ai thế?




Duy chán nản cốc đầu tôi.




Sao Duy lại không biết được nhỉ?




Không biết ư? Có thể tôi biết đấy. Người đó là tôi? Phải không? Mọi thứ bắt đầu loạn xạ. Tôi chưa kịp hình dung cái gì ra cài gì thì Duy đã dắt xe khỏi bãi đậu xe. Chẳng biết can đảm ở đâu ra mà tôi lại hỏi Duy như thế? Hihi?




Tối hôm đó, Duy gửi qua email cho tôi bài hát A whole new world kèm theo lyrics. Duy đặc biệt tô đậm câu hát “Let me share this whole new world with you” nghĩa là (Hãy để Duy chia sẽ thế giới mới mẻ đó cùng Kiều). Ngoài ra email chỉ có mỗi một dòng duy nhất “Duy vẫn giận Kiều đáng lẽ Kiều phải nhận ra điều đó sớm hơn chứ?”. Tôi cười.




Trước khi đi ngủ. Tôi nhìn bầu trời đêm đầy sao lấp lánh như dược rải kim cương và thấy lòng nhẹ băng. Mọi rắc rối dường như đã biến mất hết cả như chưa từng tồn tại. hoặc như chẳng có rắc rối nào cả. Chỉ là do một con bé còn trẻ tự thổi phồng lên mọi chuyện và gây rắc rối cho chính mình mà thôi,. Chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa. Tôi nghĩ mình đã sẵn sàng để bước đến một thế giới mới rồi. Vì tôi biết mình sẽ không cô độc.



 sad-love-troioihot



Nhìn vào hình Peter Pan trên bìa đĩa DVD, tôi thì thầm.




Peter này, bạn có thể giữ lại điểu tốt đẹp này nhưng cũng đã bỏ lỡ nhiều thú vị khác mà bạn đã từ chối đến. Và bạn cũng đã để mất Wendy nữa. Mình không muốn là bạn, Peter à. Chúc bạn ngủ ngon và tạm biệt nhé!


 


Người Lạ




Tạm biệt Peter Pan...!

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
«
Next
Bài đăng Mới hơn
»
Previous
Bài đăng Cũ hơn

Không có nhận xét nào

Leave a Reply